Ôi, ngòi bút của bao người
trần thế
Chẳng kiêng dè khi tán tụng
tình yêu
Dù trái ngang vượt luân lý
làm liều
Và thi hóa bao nhiêu điều tội
lỗi
Họ thở than khi không cùng
chung lối
Khóc lệ này họ giã biệt môi
nhau
Bao ngôn từ bao vần điệu
thương đau
Cho hậu thế sụt sùi tình dang
dở.
Bao gấp gáp nồng nàn từng hơi
thở
Lời tụng ca từng suối tóc
chân mi
Khi tiếng cười cũng viết được
vần thi
Thần thánh hóa tất mọi điều
dung tục.
Dưới ngòi bút dù hành vi hỏa
ngục
Vợ phản chồng vẫn thanh khiết
du dương
Chuyện trăng hoa tình tứ hóa
thiên đường
Cho ngây ngất muôn ngàn lòng
tục tử.
"Anh nhớ Bé" thì
đâu là sự dữ
Tình trái ngang dệt mộng lệ
rưng rưng
Chuẩn mực kia theo lông lá(*)
lên rừng
"Yêu Dấu hỡi" duy
chàng là tất cả.
Họ ngợi ca ái tình và buông
thả
Khóe mày này ánh liếc nọ trao
cho
Họ dẫn vào mọi nẻo lối quanh
co
Và gọi đấy là tình yêu bất
diệt.
Họ mặc kệ những gì là oan
nghiệt
Họ loan truyền sự chết với
thi ca
Họ dệt nên những điệu khúc
ngân nga
Và phóng túng không cần lường
hậu quả.
Ruộng thế gian gieo biết bao
tai họa
Gieo cỏ lùng gieo đắng chát
cay chua
Còn mong chi khi kết cuộc vụ
mùa
Những ngòi bút rắc gieo mầm tội
lụy!
----------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng.
(*) Họ cho rằng những chuẩn
mực đạo đức là lỗi thời,
cổ hủ, kéo nhân loại trở về
thời ăn lông ở lỗ! Ly dị,
phá thai, hôn nhân đồng
giới…mới là..sành điệu!