Trang

CHÙM THƠ XUÂN







  CHÚA LÀ XUÂN VĨNH CỬU

Người ta nhộn nhịp đón xuân sang
Rực rỡ Mai kia cũng nở vàng
Náo nức trẻ già vui đón Tết
Rộn ràng trời đất hoá thênh thang .

Xuân đi xuân đến vẫn xuân thôi
Xuân vẫn trẻ trung vẫn tinh khôi
Bao tuổi xuân ơi mà háo hức
Cho xuân mãi mãi giữa tim tôi .

Xuân mang tươi thắm khắp nơi nơi
Sứ giả hồng ân đến bởi Trời
Nhắc nhở muôn người về Vĩnh Cửu
Về nguồn Chân , Thiện , Mỹ , ra khơi .

Chúa xuân ban phát khắp xuân tươi
Chính Chúa là Xuân của muôn người
Chính Chúa là Xuân Hồng vĩnh viễn
Tiếng cười trong sáng tuổi đôi mươi .
------------------------------------------------
      Giu-se Nguyễn văn Sướng .


 HỎI XUÂN

Xuân lại về đây trên nhánh khô
Xanh lên mơn mởn búp non trồi
Vàng bướm rập rờn đào đỏ nụ
Se se chút nắng thẹn trên cao.

Xuân vẫn xuân thôi, muôn thuở xuân

Sao em đỏ má nét thẹn thuồng
Chưa nhấp rượu nồng mà nghiêng ngả
Xuân không lơi lả vẫn mê si!

Hỏi nhỏ xuân thôi: Xuân đến chi?
Mai mốt xuân đi được những gì?
Bao giờ xuân mãi thiên thu nhỉ?
Hoa thắm không tàn xuân mới xuân!
    -----------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng.


XUÂN

Xuân về trên nhánh cây khô
Lộc đua nẩy lộc , nụ nhô đầu cành
Gió đưa mây dạo trời xanh
Ai đang vén bức mành mành lên cao

Xuân về tóc mẹ hư hao
Bạc càng thêm bạc , vết cào tim con
Thêm xuân thêm tuổi , mỏi mòn
Vó câu nghiệt ngã biết còn bao lăm

Tháng ngày đông rét căm căm
Nhường cho xuân ấm ghé thăm lòng người
Hoa thêm sắc , lá thêm tươi
Má hồng thêm thắm , nụ cười thêm xinh

Xuân đi xuân đến hữu tình
Đất trời thiên vị riêng mình xuân thôi
Thời gian hỡi , xin ngừng trôi
Để xuân mãi mãi trên môi người  người .
----------------------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng .


   CHÚA LÀ XUÂN.

Tia nắng nhạt dịu dàng
Đưa gió nhẹ mênh mang
Lững lờ làn mây trắng
Trời cao rộng thênh thang.

Cành khô trổ nụ non
Ríu rít chim véo von
Nhởn nhơ đàn bướm lượn
Môi ai thắm màu son.

Thoáng xuân bao tuyệt vời
Cho hồn nhẹ chơi vơi
Xuân trần còn thế đấy
Ôi Xuân Trời,Xuân Trời.

Ơi Xuân của muôn xuân
Mãi mãi là Chúa Xuân
Là nguồn Chân Thiện Mỹ
Là Bất Tận Mùa Xuân.

Sẽ dừng lại thời gian
Hoa thắm mãi không tàn
Sáng bao là sáng láng
Và tình yêu chứa chan.

Ơi,Mùa Xuân khát khao
Ơi,Chúa Xuân ngọt ngào
Cho con Mùa Xuân ấy
Mùa Xuân của Muôn Cao.
  ----------------------------
  Giu-se Nguyễn văn Sướng.




     CHÚA LÀ MÙA XUÂN.

Chữ rằng”Xuân bất tái lai”
Xuân tuy không tuổi người ai chẳng già!
Hôm qua tươi thắm mặn mà
Ngày mai héo úa đời là chiêm bao
Xuân trần dầu vẫn ngọt ngào
Lòng luôn hướng vọng khát khao Xuân Trời
Xuân trần tươi thắm khắp nơi
Mà Xuân Vĩnh Cửu chơi vơi phương nào
Hỡi Xuân Bất Tận ngàn cao
Chúa là Xuân thoả ước ao cõi lòng.
   ------------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng.


 

THƠ: TIN MỪNG LOAN BÁO


 THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT III T/N C
        (Lc1, 1-4; 4, 14-21)





       TIN M ỪNG LOAN B ÁO



“Này Thần Khí Chúa trên tôi
Dầu thơm Ngài xức dào dồi tấn phong
Sai đi loan báo Tin mong
Giam cầm tháo cởi thoát vòng lao lung
Nghèo hèn khỏi cảnh khốn cùng
Mù tàn được thấy cùi phung sạch lành
Năm hồng ân Chúa loan nhanh
Hôm nay ứng nghiệm hoàn thành trên tôi”

Hai ngàn năm lẻ xa xôi
Biển khơi vẫn vọng núi đồi còn vang
Theo Thầy, môn đệ lên đàng
Bước chân tiếp nối Lời Vàng rắc gieo
Đi qua muôn nỗi hiểm nghèo
Ngàn ngàn thế hệ bước theo chân Thầy
Tin Mừng loan báo là đây:
“Chúa yêu trần thế ngất ngây khôn cùng
Ban Con Một tận Thâm Cung
Làm Đấng Cứu Chuộc cánh chung loài người
Ai tin, được cứu mười mươi
Kẻ không, số phận định mười diệt vong”
     ------------------------------------
                                           Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: QUAY ĐẦU LẠI






QUAY ĐẦU LẠI


Ảo phù vân vẫn bày trò lừa phỉnh
Tối mắt người mê muội đỉnh giàu sang
Mồi vinh hoa bả phú quý trái ngang
Xui giành giật còn kể gì thủ đoạn

Kìa thiêu thân quay cuồng trong điên loạn
Thà huy hoàng rồi chợt tắt trăm năm
Nọ phù vân thêu dệt tợ trăng rằm
Cơn gió thoảng ngậm ngùi vào quên lãng

Đời là giấc vô thường trôi lãng đãng
Mà trói người tròn kiếp vẫn không tha
Giữa bao la đường không lối về nhà
Phù hoa hỡi phù hoa, phù hoa cả

Một đời người ngược xuôi còn tất tả
Để một đời tay trắng vẫn về không
Hạt bụi nào rơi rụng giữa mênh mông
Còn chi đó còn chi đời hư ảo!

Quay đầu lại để cho hồn thơm thảo
Lắng đọng lòng nghe vọng tiếng thiên thu
Địa đàng xưa nổi rõ giữa sa mù
Đường quê cũ hân hoan dồn nhịp bước.
-----------------------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng.


THƠ: CA-NA TIỆC CƯỚI



THI CA TIN MỪNG CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN C
  (Gio-an 2, 1-11)



       CA-NA TIỆC CƯỚI

Ca-na tiệc cưới sướng vui thay
Hạnh phúc tràn trề với chén cay
Giữa cuộc tưng bừng nhà hết rượu
May thay có Mẹ Chúa nơi này.

“Không còn một giọt” Mẹ khều Con
“Cũng chẳng can gì Mẹ với Con”
Mẹ dặn người nhà lời dịu ngọt:
“Vâng lời Người dạy chớ chon von”.

Sáu chum đá lớn để trong sân:
“Đổ nước đầy chum chẳng ngại ngần”
“Hãy múc đem ra cho quản tiệc”
Diệu kỳ nước hóa Rượu Hồng Ân.

Đất trời Chúa phán một lời thôi
Gánh nước chẳng qua Chúa muốn tôi
Vinh hiển thông phần cho xứng đáng
Rượu ngon Chúa đã sẵn sàng rồi.

Đời tôi trắc trở lắm gian nan
Nặng gánh trần gian lụy khóc than
Chạy đến cậy nhờ Bà cứu giúp
Một lời Mẹ ngỏ, Chúa thông ban
          ----------------------------
      Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: VĨNH HẰNG LỖI NHỊP






        VĨNH HẰNG LỖI NHỊP

Trên cánh bướm diệu kỳ tươi sắc thắm
Giữa cao ngàn vũ trụ đến mênh mông
Muôn kỳ hoa dị thảo khắp nương đồng
Gợi chút thoảng bâng khuâng về Thượng Đế.

Sao gần gũi mà mơ hồ đến thế!
Thoáng nhiệm huyền ảo ảnh cõi hư vô
Bàng bạc len nhè nhẹ giữa xô bồ
Hồn bứt rứt khát khao niềm khắc khoải

Gió mơn nhẹ vào oi nồng uể oải
Đêm an bình trùng dế tấu nỉ non
Cả không gian vằng vặc ánh trăng tròn
Rung khe khẽ cung tơ lòng quạnh vắng

Đêm tăm tối chợt bừng tia chớp trắng
Trả đêm đen màu vĩnh cửu đêm đen
Chút bàng hoàng cho xao xuyến đan xen
Ai vô ý làm vĩnh hằng lỗi nhịp

Mắt trừng trừng mà mộng huyền mờ mịt
Buộc gió vào và nhốt nắng treo cao
Dấu nhiệm mầu chen lẫn giữa trăng sao
Hồn nức nở chạm vào Chân Thiện Mỹ.
      ------------------------------
             Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MỘT NGƯỜI NGHÈO





          MỘT NGƯỜI NGHÈO

Nghèo đến nỗi đá...gối đầu chẳng có
Cáo còn hang chim vẫn tổ, Người...không!
Giáng Sinh về  lạnh giá giữa đêm đông
Hang súc vật náu mình nơi máng cỏ!

Khi Thượng Đế thành Hài nhi bé nhỏ
Hóa công nằm run rét chốn tiêu sơ
Có nằm mơ trần thế cũng không ngờ
Tạo Hóa đấy, Đấng quyền năng tột đỉnh!

Thành nhục thể là nặng nề nhân tính
Chọn kiếp nghèo cùng đa số lầm than
Sẻ khinh chê, chia vất vả cơ hàn
Là Đường đấy, Đấng là Đường công thẳng!

Ba mươi ba năm dầm mưa dãi nắng
Tay sần chai gót nẻ nứt phong sương
Là Hóa công mà tự hạ tang thương
Tha hương chính trên quê mình lạc lõng

Nghèo đến nỗi giữa trưa hè nóng bỏng
Hấp hối phơi trần trụi dưới nắng thiêu
Phút lâm chung trên cây Gỗ tiêu điều
Không mảnh vải nói chi giường với chiếu

Nghèo đến độ người nghèo còn không hiểu
Sống không nhà chết nhờ mả thê lương
Nghèo bởi do từ bỏ để yêu thương
Tình yêu ấy duy Hóa Công chí thượng.
     -------------------------------------
               Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: HỒN THƠ DIỄM PHÚC






           HỒN THƠ DIỄM PHÚC

Ôi hồn thơ, ngươi thật là diễm phúc
Lòng bên lòng ngươi sát cạnh Cao Quang
Bởi Hóa Công ngày tạo dựng huy hoàng
Đã ưu ái nâng ngươi làm Thi-tế

Nghĩa là ngươi, đàn trời của Thượng Đế
Khúc tơ lòng gieo vãi khắp dương gian
Cho muôn đời say chiêm ngắm Long nhan
Cho ngây ngất nhiệm huyền trong ánh mắt

Nghĩa là ngươi, ngọc tiêu đang réo rắt
Ru gió về và giãi nắng lên cao
Mắt trừng trừng mà ngỡ giấc chiêm bao
Say thiên điệu vào lung linh vô tận                                                 

Nghĩa là ngươi, uy hùng hồi trống trận
Hồn sôi lên theo ánh sáng dương quang
Nhịp tung tăng vờn cánh bướm huy hoàng
Và bát ngát trời mây ôm biển rộng

Nghĩa là ngươi, khi tơ lòng rung động
Là Hóa Công tay đang khảy hồn ngươi
Gieo du dương cho trời đất mỉm cười
Hoa khép nép thẹn thùng nghe ý lạ

Nghĩa là ngươi, nắng xuân vờn khóm lá
Dấu địa đàng sợi tóc vấn vương bay
Vết thắm xưa dìu dịu nét môi này
Bàng hoàng thoáng nhiệm huyền trào cảm xúc

Ôi hồn thơ, ngươi thật tình diễm phúc
Cánh đại bàng, ngươi vút thẳng lên cao
Thẳm từng không bỏ lại cả trăng sao
Và ngây ngất bên Vĩnh Hằng chung nhịp.
        ------------------------------------
                       Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ĐÂY CON YÊU DẤU




                                   ĐÂY CON YÊU DẤU



Nghe lời rao giảng Gio-an
Mọi người quả quyết: “Ngàn vàng Ki-tô”
Gio-an vội vã phân phô:
“Sau tôi mới chính Ki-tô ngàn vàng
Vì Người mạnh thế hiên ngang
Tôi không xứng cởi quai ngang dép Người”
Gio-đan, Giê-su tươi cười
Cúi đầu xin nhận rửa mười như dân
Nhưng kìa Trời mở thanh vân
Rõ ràng tiếng phán như gần như xa:
“Đây Con yêu dấu của Ta
Hôm nay Cha đã sinh ra Con rồi”.

Thế gian thần tượng muôn ngôi
Liều mình Ngẫu-tượng sa mồi quỷ ma
Quên lời Cha đã phán ra
Con Cha yêu dấu mới là Ki-tô
Duy Người cứu chuộc cơ đồ
Duy Người dẫn lối Thiên đô nước Trời
Là Đấng Cứu Thế đời đời
Con Đường Cha dọn, Ngôi Lời vĩnh sinh.
       -----------------------------------
                   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THI CA TIN MỪNG: SÁNG ÁNH SAO TIN




THI CA TIN MỪNG: SÁNG ÁNH SAO TIN



TIN MỪNG CHÚA NHẬT

LỄ CHÚA HIỂN LINH (Mt 2, 1-12)
      SÁNG ÁNH SAO TIN

 

Tối tăm bỗng lóe rạng vì Sao
Soi lối Ba Vua đến bái chào
Yếu đuối  Hài Nhi nơi máng cỏ
Chính Con Thiên Chúa của muôn cao.

Đây vàng, mộc dược với thiên hương
Dâng tiến lên Vua, của mọn thường
Vì trước Thánh Nhan Vua vũ trụ
Có gì quý giá sánh yêu thương?

Ánh sao năm ấy vẫn soi con
Là Đức Tin son chẳng xói mòn
Điên dại Thập Hình nơi cõi thế
Mấy ai nhận biết giữa chen bon.

Cho con lóe sáng ánh Sao Tin
Tỏ Chúa cho ai muốn nhận nhìn
Men muối bột đời tay Chúa giúp
Yêu thương tin cậy mãi con xin

Cho con kiên vững giữa ba thù
Theo Chúa kệ người trách dại ngu
Nhắm hướng Sao Tin mà tiến bước
Quê Trời con được Chúa thiên thu.
   --------------------------------
             Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: TẠ LỖI






                                        TẠ LỖI


Em lấy ta chi, lấy ta chi
Cho em lỡ dở thuở xuân thì!
Khuê các, đài trang nay khép lại
Xuân sắc, trâm anh lệ ướt mi.

Ta đã khổ em, đã khổ em
Đời ta sao mãi kiếp nghèo hèn
Duyên số tai bay hay vạ gió
Em vướng vào ta số nhỏ nhen!

Thơ ta cay đắng, ta cay đắng
Lỡ vận vào  ta lắm nhọc nhằn
Thì trốn trong thơ quên phiền muộn
Em cũng chẳng ghen với...gió trăng.

Ta viết bài thơ, viết bài thơ
Tạ lòng vương vấn chút duyên hờ
Tình thơ lại gặp người thơ cũ
Còn giữ môi cười trong...ước mơ!
--------------------------------------
   Giuse Nguyễn văn Sướng

THƠ: SAO EM NHƯ THẾ






                               SAO EM NHƯ THẾ?

 

Em nói chia tay như một gã Sở Khanh thực thụ
Mặt lạnh như tiền chẳng xúc cảm mảy may!
Trước toà, em nêu lý do đơn giản
Không hợp, không còn tình yêu
Và tôi, đứng chết trân như Từ Hải.

Tôi vẫn nhớ
Lời dịu dàng em nói yêu tôi, phải chăng là giả dối?
Lời thề ngày tân hôn
Giữ lòng chung thuỷ với tôi khi mạnh khoẻ cũng như lúc yếu đau,
bây giờ là lừa gạt!
Em quay lưng đi, bỏ mặc con thơ cho chồng nuôi dưỡng
Tôi còn ở lại, một mình gặm nhấm cô liêu, nhức nhối đêm dài .


Ôi, Tô Thị, đã bao năm nàng hoá đá, em chẳng học được gì sao?
Kìa, chị Hai, vẫn ru lại câu hò khi con đò trở lại tang thương,
sao em không nhìn thấy?

Con em giờ đã lớn
Tôi, cũng già với cô đơn!
Nghe nói đời em phong ba, dăm bảy lần đò, nết xưa không sửa!
Con cái sinh ra, mỗi đứa một cha, lớn trong sầu tủi.

Em, nhan sắc cũng lụi tàn.
                       ----------------------------------------------
                                    Giuse Nguyễn văn Sướng.




THƠ: SAO NỠ BỎ CON





                         SAO NỠ BỎ CON
 
Con đang êm ấm ở cung lòng
Đâu biết đời mình quyết định xong
Trách nhiệm không ai nhìn nhận cả
Mẹ, Cha, bỏ mặc chẳng hoài mong.

Cuộn mình con cố tránh cho xa
Dao kéo thọc sâu quyết chẳng tha
Yếu ớt con không đường tự vệ
Con là núm ruột Mẹ và Cha!

Lạnh lùng nhát kéo cắt chân tay
Bóp vỡ đầu con chẳng nhíu mày
Họ cắt con ra thành mảnh vụn
Cha ơi, Mẹ hỡi, thảm thương thay.

Hồn oan oán khí ngất trùng trùng
Theo gió toả lan phủ mịt mùng
Văng vẳng canh khuya sầu tịch mịch
Nặng nề hôn ám cả không trung.

Sinh thành dưỡng dục chín cù lao
Cha Mẹ ơn thiêng sánh ví nào
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo
Mẹ Cha, sao nỡ bỏ con sao!
-------------------------------------------------

     Giu-Se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MỪNG CHÚA GIÁNG SINH








MỪNG CHÚA GIÁNG SINH
 (...Kính dâng Chúa Hài Đồng...)

Thiên Chúa trên cao đã xuống rồi
Nghèo hèn bé mọn ở trong nôi
BeLem giá lạnh Người nằm đó
Máng cỏ đêm đông miệng mĩm cười
Ngôi Hai Thiên Chúa thương loài người 
Giáng trần xuống thế đêm tuyết rơi
Để gieo ân phúc cho nhân loại
Và đem Tin Mừng đi ...muôn nơi

Con xin cất tiếng ngợi khen Ngài
Hồng ân Thiên Chúa đến những ai
Sẵn sàng tiếp nhận đi theo Chúa
Thánh Giá vui lòng vác lên vai

Hài Nhi Thiên Chúa của con ơi
Con xin nguyện bước đi theo Ngài
Hôm qua-Hôm nay-Và mãi mãi
Sống theo Thánh ý Đấng Thiên Sai
                                BK
                           Noel 2012
 -----------------------------------------
                  Bích Khiêm