Trang

TIN MỪNG CHUYỂN THƠ (Giu-se Nguyễn văn Sướng)




                                  TIN MỪNG THEO THÁNH GIO-AN
                                                                             (Tiếp theo)                                



     CHƯƠNG 4.



 1. Bấy giờ Biệt Phái hay tin
Giê-su thâu nạp kẻ xin theo Người
Và làm phép rửa nhiều người
Còn hơn Tẩy Giả mười mươi nữa kìa
2. (Thật ra môn đệ làm kia
Chứ không phải chính Ngài chìa tay ra)
3. Vậy nên Giê-su bỏ xa
Giu-đê trở lại miền Ga-li-lê
4. Sa-ma-ri phải băng về
 5. Đến thành nho nhỏ đi về Xy-kha                  
Nơi gần thửa đất ông cha
Giu-se thừa hưởng ông Gia-cóp truyền
6. Bên bờ Gia-cóp giếng xưa
Giê-su ngồi nghỉ giữa trưa mệt phờ
7. Một người phụ nữ bơ vơ
Sa-ma-ri đến tình cờ chuyện chung
Giê-su xin chút nước dùng
8. Còn môn đệ đã ung dung vào thành
9. Người đàn bà cũng đành hanh:
“Ông là Do Thái lại đành xin tôi
Tiếp giao cắt đứt lâu rồi”
10. Giê-su phán bảo: “Chị ôi, nếu mà
Hồng ân cho chị nhận ra
Người đang xin chị nước là Ai đây
Mau mau chị sẽ xin Thầy
Và Người cho chị dư đầy nước thiêng
Nước hằng sống làm của riêng”.
11. Chị thưa: “Ông chẳng gầu riềng, giếng sâu
Nước hằng sống lấy ở đâu?
12. Ông hơn tổ phụ trên đầu chúng tôi
Người cho giếng nước dào dồi
Cả người, con cháu cùng ngồi dùng chung”
13. Giê-su giải thích: “Cuối cùng
Nước này ai uống thủy chung khát hoài
14. Nước tôi cho sẽ nguôi ngoai
Không còn khát nữa mạch hoài vọt lên
Đời đời sự sống vững bền”
15. Chị vừa nghe chuyện mừng rên: “Thưa Ngài
 Xin cho nước ấy để xài
Hầu không khát nữa, đường dài giếng sâu”
16. “Đi kêu chồng chị đến hầu”
17. “Chồng tôi chẳng có” chị lầu bầu thưa.
Giê-su bảo chị: “Chồng chưa
18. Năm đời chồng trước chẳng vừa chia tay
Còn người hiện tại không may
Cũng không chính thức danh này thuận ngôn”
19. Chị thưa: “Thầy đúng sứ ngôn!
20. Cha ông tôi đã lập ngôn phụng thờ
Chúa Trời trên núi này cơ
Các ông lại nói: Đền thờ Gia-liêm(Je-ru-sa-lem)
Chính nơi phụng tự uy nghiêm”
21. Giê-su dạy: “Chớ tị hiềm, tin Ta
Đến giờ thờ phượng Chúa Cha
Không là núi nọ hay là Gia-liêm(Je-ru-sa-lem)
22. Các ngươi chẳng biết Uy Nghiêm(Chúa Trời)
Chúng tôi thờ Đấng Uy Nghiêm tỏ tường
Vì ơn cứu độ rạng đường
Đến từ Do Thái định chương ngàn đời.
23. Nhưng giờ đến, lúc này thời
Người thờ phượng hợp ý Trời là đây
Thờ trong thần khí cao dầy
Thờ trong sự thật dư đầy về Cha
Như vầy hợp ý Chúa Cha
24. Chúa là Thần Khí người ta phụng thờ
Thờ trong Thần Khí vô bờ
Thờ trong sự thật từ giờ trở đi”
25. Chị thưa: “Đấng gọi Mê-si(a)
 Đức Ki-tô đến những gì Ngài loan
Chúng tôi biết được hoàn toàn”
26. Giê-su nhìn chị hân hoan nhẹ lời:
“Người đang nhìn chị cất lời
Chính là Đấng Ấy! là Lời Muôn Cao”
27. Các môn đệ khi trở vào
Ngạc nhiên khi thấy Thầy chào chị ta
Không ai dám hỏi rầy rà
Thầy cần chi vậy? hay là nói chi?
28. Vò nước bỏ lại kể gì
Chị ta hăng hái chạy đi vào thành:
29. “Đến mà xem, đến cho nhanh
Một người biết tỏ ngọn nghành đời tôi
Dễ thường chính Đấng Ki-tô!”
30. Mọi người nghe chuyện đổ xô gặp Ngài
31. Các môn đệ dọn sơ sài:
“Mời Thầy dùng bữa đường dài đơn sơ”
32. Chúa nói: “Lương thực Ta chờ
Anh em không biết không ngờ đâu ra”
33. Môn đệ cùng nhau vấn tra:
“Hay là ai đã mang ra cho Thầy?”
34. Đức Giê-su nói: “Vậy đây
Thức ăn Thầy muốn là vầy: Ý Cha.
Thi hành ý Đấng Sai Ta
Hoàn thành công việc mà Cha giao Thầy.
35. Anh em đã nói như vầy
Chỉ còn bốn tháng gặt đầy đó sao
Nhưng Thầy bảo thật ngước cao
Lúa đồng vàng chín gặt vào cho mau
 36. Tiền công thợ gặt lĩnh mau
Hoa màu thu tích cùng nhau sống đời
Kẻ gieo người gặt thảnh thơi
37. Câu thành ngữ thế từng lời đúng thay
Người gieo kẻ gặt thật hay
38. Thầy sai gặt hái cơ may những gì
Anh em chẳng vất vả chi
Người ta đã cấy gieo khi đầu mùa
Bây giờ thành quả chẳng mua.”
39. Người Sa-ma(ri) ngoại chen đua tin Ngài
Vì lời chị nọ một hai
“Đời tôi Ngài nói không sai điều gì”
40. Gặp Ngài họ mới nằn nì
Xin Người ở lại bõ thì khát khao
41. Số tin vì thế tăng cao
42. Gặp người phụ nữ xôn xao họ bàn:
“Lời chị giờ chẳng liên can
Chính Ngài dạy dỗ bảo ban lời vàng
Thật Ngài cứu độ trần gian”…
43.  Hai ngày sau, Chúa vội vàng trẩy đi
Ga-li-lê đến một khi
44. Chính Người quả quyết: dễ gì sứ ngôn
Được quê mình biết trọng tôn.
45. Ga-li-lê biết tin đồn Người sang
Kéo nhau đón tiếp hàng hàng
Vì bao dấu lạ rỡ ràng Gia-liêm(Je-ru-sa-lem)
Chính họ dự lễ, cung chiêm.
46. Vậy Người trở lại Ca-na chốn này
Người từng: Nước hóa rượu cay
 Bấy giờ có một quan này của vua
Con trai ông bệnh cuối mùa
Nằm chờ Ca-phác-na-um liệt lào
47. Nghe tin Người đến, cồn cào
Từ Giu-đê Chúa vào Ga-li-lê
Ông tìm Người để mời về
Cứu con hấp hối, não nề đợi trông
48. Đức Giê-su nói với ông:
“Điềm thiêng dấu lạ mà không được nhìn
Các ông mãi mãi chẳng tin!”
49. Ông này vội vã nài xin: “Thưa Ngài
Xuống cho kẻo cháu nguy tai”
50. “Về đi, cháu sẽ sống dài về sau”
Ông tin lời Chúa về mau
51. Giữa đường chủ, tớ gặp nhau vui mừng
Con ông sống, chuyện không từng
52. Ông tra: “Nó khá độ chừng giờ nao?”
Họ thưa: “Hôm trước may sao
Một giờ trưa khỏe, sốt cao không còn”
53. Người cha nước mắt lăn tròn
Đúng Người, giờ đó bảo: “Con ông lành”
Ông cùng toàn tộc tín thành.
54. Lần hai, dấu lạ Chúa dành Ca-na
Khi Người từ Giu-đê ra
Ga-li-lê đến giảng mà cứu dân.
*
*    *

                        (Còn tiếp)