MỘT LẦN TRỞ LẠI.
Nghe cha mẹ
giục sửa soạn đi lễ, anh lấy làm khó chịu. Đã từ lâu anh khô khan nguội lạnh, chuyện
đạo nghĩa thờ ơ! Anh miễn cưỡng thay quần áo với tâm trạng không vui mặc dù
đêm nay thật đặc biệt: Đêm Giáng Sinh.
… Từng hồi
chuông đổ dồn, náo nức như muốn đem Tin Vui đến cho mọi người, ai cũng
vui vẻ trước không khí tưng bừng của ngày đại lễ. Anh đứng
trong đám đông, nghĩ miên man về đủ thứ chuyện, bên tai vẫn nghe bài hát quen
thuộc mà cộng đoàn đang cất lên: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời…”. Với vốn giáo lý ít ỏi của
anh, nhiều khi anh vẫn hoài nghi về Thiên Chúa, về Chúa Giê-su. Nếu Chúa có
thật…Hình như cũng rất nhiều lần anh cầu nguyện mà có được gì đâu! Thiên Chúa đối với anh xa vời quá, giống như
chuyện cổ tích. Ngay Chúa Giê-su anh cũng chẳng hiểu được gì nhiều, những giáo
lý anh học hồi còn bé nó sơ sài, mong manh lắm. Một người Do Thái, làm nhiều
phép lạ, mọi người gọi là Chúa, rồi bị đóng đinh, rồi sống lại lên trời! Bây giờ
thời buổi khoa học, cái gì người ta cũng cắt nghĩa tường tận, thấu đáo, có
chứng minh cụ thể. Thế mà Tôn Giáo dạy
chỉ cần tin!
Anh đứng nghiêm trang khiến người ngoài
nhìn vào tưởng anh ngoan đạo lắm, anh cứ nghĩ ngợi lung tung cả những chuyện
không đâu, đầu óc anh như con ngựa bất kham lồng lộn, không thể ghìm cương lại
được cho đến khi cha chủ tế khởi sự rước tượng Chúa Hài Đồng từ phòng áo đi
quanh nhà thờ. Tượng Chúa được đặt trên kiệu do bốn em Lễ Sinh khiêng trên vai.
Gọi là kiệu nhưng thật ra trông giống cái cáng hơn, mà như vậy cũng hợp lẽ bởi
vì cần phải để khoảng khoát cho cộng đoàn chiêm ngắm Chúa Bé Thơ khi đi quanh
nhà thờ trước khi chính thức được đặt vào hang đá đã làm sẵn bên phải cung
Thánh cho giáo dân thờ lạy.
Bốn chú Lễ
Sinh lúng túng trong bộ quần áo giúp lễ cố gắng đi nhẹ nhàng cho kiệu Chúa được
ngay ngắn nhưng hình như những cố gắng của các chú vẫn không làm giảm được sự
vụng về, chiếc kiệu cứ lúc lắc dưới nhịp đi của các chú khiến tượng
Chúa cũng lắc lư theo. Anh cảm thấy khó chịu vì sợ rằng tượng Chúa hài đồng sẽ
rớt khỏi kiệu nên cứ chăm chăm nhìn vào tượng Chúa. Đoàn kiệu đi đến gần anh, tượng
Chúa bé thơ nằm trong máng cỏ như đang cười với anh, hai cánh tay mũm mĩm lắc
qua lắc lại theo nhịp đi của bốn chú khiêng kiệu như đang vẫy anh. Đột nhiên
trong lòng anh một nỗi xúc động dâng trào. Anh không hiểu tại sao lại thế! Cơn
xúc động mãnh liệt đến nỗi anh không thể kềm chế được lòng mình, anh cố nghiến
răng lại để đè nén nhưng lòng anh vẫn thổn thức, mắt anh mờ lệ và người anh
rung lên từng hồi. Anh không hiểu chuyện gì xảy đến cho mình nữa, anh cứ thế
khóc âm thầm, cố giấu những người chung quanh. Suốt Thánh Lễ nửa đêm anh như
một cái máy, đứng lên quỳ xuống theo cộng đoàn và thường lén chùi đôi dòng lệ
không còn kiểm soát được cứ ứa đầy mắt anh! Thời gian đối với anh hình như
không còn ý nghĩa! Rồi Thánh Lễ tan, người người náo nức ra về như lúc đến, không gian dần yên tĩnh trở lại,
anh vẫn quỳ úp mặt vào đôi bàn tay thổn thức. Một bàn tay đặt nhẹ trên vai anh:
- Này con, về
thôi con.
Anh ngước
lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm của cha xứ và bỗng nhiên anh buột miệng:
- Thưa Cha, xin
Cha ban phép giải tội cho con.
Vị Linh Mục
già sửng sốt:
- Con nói sao?
Anh đứng
lên, giọng quả quyết:
- Thưa Cha, con
muốn xưng tội, ngay bây giờ. Con đã bỏ xưng tội rước Lễ hai mươi năm nay rồi, bây
giờ con muốn xưng ngay.
Cũng dứt
khoát nhanh như anh, cha xứ nắm lấy tay anh kéo lên toà giải tội đặt gần cung
Thánh:
- Được,xưng
ngay…
…Anh vẫn nhớ
mãi đêm Giáng Sinh năm ấy, cái đêm mà Chúa Hài Đồng Giáng Sinh không phải ở
Bê-Lem mà ở chính trong hang đá lạnh lẽo tồi tàn là lòng anh, một con người tội
lỗi.
*********************
Giu-se
Nguyễn văn Sướng.