Trang

THƠ: MẸ GIÀ



MẸ GIÀ

Mẹ già như nước xuôi dòng
Như hoa héo rũ cho lòng con đau
Bóng câu cửa sổ lướt mau
Hoa kia héo rũ ngày sau lìa cành
Mẹ như sương sớm mong manh
Nắng lên sương mỏng tan nhanh lên trời
Ngọt ngào như tiếng à ơi
Ru con đầu bạc ngỡ đời ấu thơ
Xin đừng tỉnh, hãy là mơ
Cho hoa không héo cho thơ không buồn
Câu ca dao ngọt ngào tuôn
Mẹ là suối mát trong nguồn chảy mau
Mẹ như nếp mật, mía lau
Ba Hương chín nẫu ngày sau có còn
Tháng năm tuổi hạc mỏi mòn
Bông hồng cài áo con còn mẹ đây
Mẹ già là chuối chín cây
Mênh mang gió thổi đưa mây về ngàn
Con là nắng hạ chan chan
Cho trời lặng gió mây ngàn đừng trôi.
------------------------------------------
  Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: TA ĐÃ NỢ EM




     TA ĐÃ NỢ EM

Ta đã nợ em một cuôc đời
Nợ nần không trả nổi em ơi
Thơ ế dăm đồng năm, bảy gánh
Nợ đời vì thế mãi chơi vơi!

Ta đã hành em với tình ta
Tình ta dữ dội tựa phong ba
Giông bão mang chi điều tốt đẹp
Ta chẳng cho gì ngoài xót xa!

Em khổ vì ta, thẩn với thơ
Mây gió ta đi chẳng bến bờ
Gạo, cơm, củi, nước, mình em gánh
Chồng con đầy đủ vẫn bơ vơ!

Nợ em ta chỉ trả trong tim
Mở toang lồng ngực, nếu muốn tìm
Dù ta làm khổ đời em mãi
Thì biết cho ta: một trái tim.

--------------------------------------
    Giuse Nguyễn văn Sướng

THƠ: CHIỀU



  CHIỀU

Một chút nắng nhạt nhoà
Còn vương vấn trên cao
Chút đêm tối đâu đây
Đang len lên từ đất

Màu cỏ úa tàn phai
Là màu hoàng hôn đấy
Ai ngồi nhìn nắng tắt
Cô đơn như hoàng hôn

Chuyện hư ảo đời người
Chừng như càng thấm thía
Buổi chiều buồn thật nhẹ
Mà nghẹn ứ trong tim

Chiều đời người buồn quá
U uất như hoàng hôn
Dĩ vãng đã nhạt nhoà
Mơ hồ trong nuối tiếc .
---------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

THƠ: CÔ NƯỜNG ĐA ĐOAN


CÔ NƯỜNG ĐA ĐOAN

Một vết cào nhe nhẹ
Ngay chính trái tim tôi
Vết cào êm ái lắm
Cơn đau còn xa xôi.

Ngày lại ngày tiếp nối
Vẫn chính chỗ ấy thôi
Em cứ cào nhe nhẹ
Tôi không chịu nổi rồi!

Trái tim giờ rách nát
Đau đớn quá đi thôi
Ôi vết cào nhe nhẹ
Đang tra tấn tim tôi!

Tôi van xin em đấy
Hỡi cô nường đa đoan
Em đừng cào nhe nhẹ
Làm đau trái tim ngoan

Tim sẽ lên da non
Tôi sẽ mãi yêu đời
Yêu cô nường đa đoan
Cào tim tôi nhe nhẹ.
-------------------------
Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: MẸ BỆNH



MẸ BỆNH

Nghe mẹ đau , lòng con chết lặng
Cố nhủ thầm Giờ Của Mẹ còn xa
Mà trong con niềm hụt hẫng mơ hồ
Cơn thắt nghẹn bâng khuâng trong lồng ngực .

Con đã hình dung đớn đau của mẹ
Để nghe mình tim loạn nhịp hãi kinh
Và sợ run nỗi sợ phải chia lìa
Mồ hôi lạnh cho toàn thân run rẩy .

Bất lực thay khi con người bất lực
Sợ chi bằng nỗi sợ hãi phân ly
Nhìn mẹ đau để không biết làm gì
Đèn sắp tắt phải làm sao trời hỡi !

Con vẫn biết đời người là như thế
Muốn nói lời an ủi mẹ thương yêu
Tim trồi lên lấp lời nói nghẹn ngào
Chìm tận đáy lòng con đang sôi sục .

Con xin Chúa thương mẹ con , Chúa hỡi
Đèn cạn dầu , tim ngún khói mong manh
Trước nỗi đau ai mà chẳng chau mày
Răng nghiến lại khi trái tim trồi ngược .

Ôi kiếp người " nhân linh ư vạn vật "
Nên kiếp người đau đớn nỗi phân ly
Xin dạy con chữ phó thác ngọt ngào
Và dâng hiến mẹ hiền vào tay Chúa .
   ----------------------------------------
         Giu-se Nguyễn văn Sướng .




THƠ: CHUYỆN BUỒN



  CHUYỆN BUỒN

Em bỏ tôi đi lúc đang xuân
Để đông ập đến giá băng hồn
Tôi oán trách ai hay tự trách?
Tình là ảo ảnh, thoáng mây trôi!

Bài ca đôi lứa tắt giữa chừng
Sao còn le lói mãi trong tim
Sao còn vương vấn cung đàn ấy
Điệu nhạc đìu hiu chết lặng lòng.

Em đi từ thuở xuân phơi phới
Xuân ấy , xuân nay, đã bao xuân
Hình như đời chẳng còn xuân nữa
Chỉ thấy đông dài những tháng năm .

Nghe nói em không hạnh phúc gì
Cây đời trái mộng mãi hư vô
Phải chi hạnh phúc em thoả nguyện
May bớt lòng tôi chút nặng nề .

Những đêm trằn trọc không sao ngủ
Những ngày phiền muộn kéo lê thê
Tôi trách hồn tôi đa đoan thế
Sao nỡ nhớ hoài chuyện chúng tôi !.
-------------------------------------------------
    Giu-se Nguyễn văn Sướng .

THƠ: MẸ CỦA CON




  MẸ CỦA CON

Mẹ như hoa héo rũ
Con sợ gió thời gian
Vô tình lay rụng mẹ
Xuống gốc đời mênh mang

Vẫn biết là quy luật
Đời có hợp có tan
Sao lòng vẫn thắt đau
Khi nghĩ về ly biệt!

Tuổi xuân xanh mẹ phần
Quả na chín cho con
Giờ vật lạ mang sang
Mẹ đâu ăn được nữa!

Mẹ là hoa héo rũ
Tám hai mòn tóc sương!
Con vẫn còn tráng niên
Năm tư đầu cũng bạc!

 
Mẹ nay ốm mai đau
Đèn cạn dầu trước gió
Con dù muốn quan tâm
Cũng chỉ biết nguyện cầu !

Con xưa ngày thơ bé
Mẹ bảo bọc chở che
Giờ mẹ đây yếu lắm
Con chỉ biết nguyện cầu !

Biết bao điều muốn nói !
Biết bao điều ước ao !
Mẹ đau trong thân xác
Con buốt nhói trong tim

Nguệch ngoạc viết đôi câu
Lệ rưng trong khoé mắt
Chỉ mở toang lồng ngực
Mới thấy hết con tim !

----------------------------------
Giuse Nguyễn văn Sướng .

THƠ: EM NỢ TÌNH ANH


    EM NỢ TÌNH ANH

Em biết tình anh nồng nàn thắm thiết
Duy nhất trên đời , Một Nửa của em
Mưa nắng đêm ngày có anh đón đưa
Tháng tháng năm năm anh là chỗ dựa.

Em biết tình anh sông dài bình lặng
Em con thuyền nhỏ êm ái tung tăng
Những lúc không vui , những ngày em chướng
Anh nhịn, anh chiều, nhất vợ nhì...anh.

Em nợ tình anh khi em khó ở
Em nợ tình anh quấn quít sớm khuya
Em là nụ hồng gai góc đa đoan
Đâm nhói tim anh bao lần, em biết.

Em biết tình anh mặn mà tha thiết
Trao hết em rồi, Ông Xã của em
Mưa nắng bao mùa cho tóc anh phai
Trong trái tim em, Anh là tất cả.
----------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng

THƠ: ĐÔI MẮT




                                     ĐÔI MẮT

Đôi mắt lặng buồn trước biệt ly
Dùng dằng kẻ ở tiễn người đi
Ngàn lời muốn nói sao câm nín
Chỉ thấy rưng rưng lệ ướt mi.

Người bước lên xe tránh mắt ai
Người còn ở lại lệ tuôn dài
Xe đà chuyển bánh sao còn đứng
Dõi mắt trông theo dáng miệt mài.

Có lẽ người đi mãi vấn vương
Nỗi sầu ly biệt mắt ai thương
Nên người ở lại chưa quay gót
Cố níu mơ hồ một chút hương.

Kẻ ở người đi , chuyện thế nhân
Tình cờ chứng kiến dạ bần thần
Buồn vương lên mắt màu sương khói
Lặng lẽ về theo những bước chân.

----------------------------------------------
   Giu-se Nguyễn văn Sướng